Blog giải trí online

Tình yêu có phải là một phép thử?

 “Tình yêu là một bài toán đố, để tìm ra được kết quả đúng, em phải làm nhiều phép thử khác nhau. Nhưng nếu kém may mắn, em cũng có thể sẽ sai mãi mãi…”

Anh nói điều đó khi đặt bàn tay ấm của mình lên đôi vai run run của em. Đó cũng là điều duy nhất xen lẫn trong những tiếng nấc nghẹn mà em có thể nghe thấy. Có lẽ, phép thử cho bài toán đố mà anh nói sau bao nhiêu tháng ngày ấp ủ cuối cùng cũng cho em một đáp án sai. Nhưng tình yêu rốt cuộc không phải là một bài toán, và yêu thương không thể là phép thử đơn thuần, cả nỗi đau cũng vậy…Tất cả đều là thật!

Những ngày sau đó em tránh anh như một đứa trẻ bướng bỉnh trốn tránh những lời hỏi han, chăm sóc từ những người yêu thương. Việc anh luôn ở cạnh em mỗi lúc em đau, gần như là một sự thương hại ngọt ngào làm em đau khổ. Dẫu biết anh không hề nghĩ thế nhưng em không thể cứ mãi giơ tay ra đón nhận chúng một cách không chút ngượng ngùng. Em sợ anh lại thấy em khóc, thấy bờ vai em run run yếu mềm, em sợ anh lại nói rằng em ngốc, cứ khóc mãi vì một người không đáng. Và em rất sợ đôi bàn tay ấm áp của anh vuốt nhẹ mái tóc em, nếu không thể kìm lòng, em sẽ ôm chầm lấy anh và sẽ khóc thật to mất…

Tình yêu vốn không phải là một bài toán

“Em này, nếu yêu ai thì hoặc là phải yêu một người như anh hoặc là phải dẫn người đó đến gặp anh nghe chưa, trong chuyện gì em cũng đều có mắt nhìn người, trừ tình yêu ra!” – Anh đã nói với em như thế vào một ngày nào đó của một năm nào đó em không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc ấy nhìn vẻ mặt anh trông cực kỳ nghiêm túc làm em suýt nữa mắc nghẹn thứ nước đang uống dở. Giờ đây, ngồi thu lu một mình trong góc phòng, nhớ lại những kỉ niệm đã qua, từng người đã gặp, đã yêu em chợt thấy lòng mình xốn xang. Tự hỏi lòng đã bao giờ em làm anh khó chịu vì đã yêu những người-không-giống-anh chưa nhỉ?

Mưa. Đêm giá lạnh. Chợt! Tiếng anh khô khốc ở đầu dây bên kia “Em còn sống không đấy? Em có thể gặp anh một chút không?” Vội khoác chiếc áo mỏng, cùng với chiếc ô nhỏ, em lao ra ngoài mặc trời mưa như thách thức. Anh đứng đó mặc cho những giọt mưa buốt giá cứ quật mạnh vào người, hình hài thân quen ấy mờ nhạt sau màn mưa. Em khẽ gọi “Anh!”.

- Anh vừa cho thằng đó một trận!

- Ai cơ?

- Người mà em yêu.

Anh ngước mặt lên, khuôn mặt đầy những vết xước và có chỗ thâm tím. Rõ ràng anh vừa trở về từ một nơi nào đó khủng khiếp lắm… Em thảng thốt, lời nói bị gió thổi bạt đi trong mưa.

- Vì sao anh làm chuyện đó, để trả đũa cho em ư?

- Vì… ANH YÊU EM.

Sau tất cả, em biết mình đã sai

Giây phút đó mắt anh nhìn xoáy vào mắt em và ánh nhìn đó đã đi thẳng vào tim – nơi đang co thắt dữ dội. Vẫn là khuôn mặt đó, ánh mắt đó, cái nhíu mày quen thuộc đó nhưng tất cả đều bị sự bướng bỉnh, thách thức trong lời nói của anh nhấn chìm, trước mặt em là một người con trai hoàn khác, một người có thể làm tim em vỗ nhịp. Đó là một câu nói yêu đương trong muôn vàn câu nói em đã nghe nhưng nó không phải là cái nào trong số chúng, nó hoàn toàn riêng biệt và kì lạ, bởi nó đến từ anh.

- Anh…  - Lời nói mắc nghẹn trong cổ họng hệt như một tiếng nấc dài.

- Anh không quan tâm đến điều gì cả, anh chỉ biết rằng anh không thể tiếp tục nhìn thấy em đau khổ, anh phải làm một cái gì đó.

Anh bước đến, ôm chầm lấy em mặc cho điều đó làm em bị ướt. Em khẽ run trong vòng tay anh và đôi gò má chợt ấm nóng lạ lùng, là nước mắt em rơi hay là giọt mưa tuôn?

- Anh này, tình yêu của mình có phải là một phép thử?

- Theo em thì sao?

- Em không biết!

- Còn anh, anh sẽ không làm bất cứ phép thử nào nữa vì đã tìm được cho riêng mình đáp án chính xác nhất rồi.
Chia sẻ: Facebook Google twitter
Từ khóa:
Tình yêu có phải là một phép thử? Tình yêu có phải là một phép thử?
910

Bài viết Tình yêu có phải là một phép thử?