Em sẽ cưa anh nhé! Chắc chắn anh phải đổ đấy, em sẽ bên anh đến giây phút cuối cùng, sẽ nắm tay anh thật chặt...
Hà Nội ngày Đông, mưa phùn lại khiến cái lạnh trở nên ám ảnh với nhiều người, vẫn như thói quen thường ngày, cô ngồi 1 góc trong quán café, gần khung cửa sổ, nhâm nhi ly café đen đắng…
Mối tình kéo dài hơn 1 năm đẹp như mơ của cô bỗng dưng tan vỡ, lí do duy nhất mà anh nói đó là đã hết yêu cô. Hết yêu sau một năm nồng nàn cháy bỏng, sau một năm dài cô tận hưởng hạnh phúc bên anh, chia sẻ buồn vui, cùng khóc cùng cười, cứ ngỡ như không bao giờ xa cách bởi anh và cô đến với nhau chẳng dễ dàng, những tưởng tình yêu ấy sẽ được trân trọng đến giây phút cuối cùng. Vậy mà anh nói hết yêu là hết, là vì không còn cảm xúc, đơn giản vậy thôi. Lí do ấy khiến cô sững sờ, chẳng phải là đau nữa, cái cảm giác lúc anh nói ra điều đó khiến tai cô ù đi, cười nhạt: “Ừ! Là hết yêu”.
Ngày anh đến, cô vẫn chìm trong mối tình đầu đau thương với nhiều đổ vỡ, cô không dám đặt niềm tin vào bất cứ ai bởi vết thương lòng quá sâu đậm. Anh cứ như một người bạn, ở bên cô lúc cô cần anh nhất, dành tình cảm chân thành của mình xoa dịu những nỗi đau tận sâu trong trái tim cô, mang đến cho cô sự ngọt ngào và lãng mạn. Tình yêu ấy đã biết bao người phải mơ ước. Sự chân thành của anh đã hóa giải được trái tim cô, hạnh phúc đến cứ ngỡ là mơ. Cô nâng niu từng giây phút bên anh, dù có đôi khi giận hờn nhưng cô biết suốt cuộc đời này cô và anh sẽ không rời xa nhau.
Hạnh phúc bên anh, cô không bao giờ nghĩ mình sẽ chia tay
Ly café đắng, mưa phùn giá lạnh, giai điệu “It’s not goodbye” da diết, những kỉ niệm ùa về khiến trái tim cô vỡ tan. Cô tin vào tình yêu của anh, tin vào tình cảm bấy lâu nay anh và cô đã dành cho nhau. Thế nên cô không thể chấp nhận, cô không thể để yêu thương mà cô đã trân trọng bấy lâu vụt mất một cách như thế. Cô hẹn gặp anh trong một chiều đông muộn, cái lạnh như cắt da cắt thịt của thời tiết Hà Nội tháng 1, nhưng có lẽ cũng chẳng là gì so với trái tim đang tan ra của cô.
Một góc trong quán café cũ “Chuồn chuồn quán” – nơi tình yêu bắt đầu, nơi đã lưu giữ những kỉ niệm của anh và cô, mọi thứ như nhòe đi, cô thấy lòng mình se sắt, buốt lạnh quá, vẫn ánh mắt ấy, nụ cười ấy mà sao lại khiến trái tim cô đau như vậy. Anh chở cô lang thang quanh Hà Nội, nơi nào cũng đầy ắp kỉ niệm, cố gắng kìm nén không cho nước mắt mình rơi, nhưng rồi cô khóc, cô dựa vào lưng anh mà khóc, khóc vì đau, vì hờn, vì giận, vì những tổn thương bấy lâu, cô biết sau ngày hôm nay mọi thứ sẽ thật sự chấm hết. Dù cô có níu giữ thì cũng không thể, cô chỉ biết khóc để thỏa những ấm ức trong lòng. Anh im lặng và chỉ hi vọng được làm bạn với cô. Và sau ngày hôm ấy, cô trở lại là cô, như cái ngày anh chưa đến – lạnh lùng và mạnh mẽ, chỉ biết đến công việc.
Thời gian cũng khiến cô tạm quên anh, quên đi mối tình mà cô cho rằng có lẽ đối với anh, tình yêu giống như mút một cái kẹo mút thật lớn – mút hết rồi thì vứt que đi, đơn giản vậy thôi. Nhưng cuộc đời thật không như ta muốn, khi cô đã chôn những kỉ niệm về anh vào một góc thì cô cũng nhận được tin anh bị bệnh. Chia tay cô vì anh không muốn làm cô tổn thương, không muốn làm cô đau và chịu thiệt vì yêu anh.
… Mắt cô nhòe đi, những kí ức lại hiện về, vẹn nguyên, cô ngẫm tưởng mình sâu sắc và thấu hiểu anh nhưng hóa ra cô cũng chỉ ích kỉ, yêu thương bản thân mình mà chưa một lần dám níu giữ tình yêu ấy. Cảm giác của cô bây giờ còn nhức nhối và khó hiểu hơn lúc anh nói anh đã hết yêu cô, trách anh tại sao không nói cho cô biết nhưng cô còn trách bản thân mình nhiều hơn và rồi cô quyết định: Em sẽ cưa anh lại từ đầu! Chắc chắn anh phải đổ đấy, em sẽ bên anh đến giây phút cuối cùng, sẽ nắm tay anh thật chặt và kể cho anh nghe những điều kì diệu của cuộc sống…
Trong cô lại ánh lên niềm hi vọng về một tương lai, biết đâu điều kì diệu là có thật, cũng như câu chuyện của anh và cô vậy: Em sẽ cưa anh nhé!
Anh phải 'đổ' đấy vì em sẽ cưa lại từ đầu!
Từ khóa:
Anh phải 'đổ' đấy vì em sẽ cưa lại từ đầu!

910